Sưu tập tháng 2 thì dành cho những chuyện linh dị. Dự cảm như vậy.
Tư liệu được xếp ngược đúng như cách làm của sưu tập tháng 1.
---
4.
3.
THỨ BA, NGÀY 15 THÁNG 3 NĂM 2016
ĐÔNG LA
Sáng nay vô facebook, từ mục thông báo, thấy được cái này:
Đã loáng thoáng biết thằng Bao Bất Đồng này thuộc nhóm của Thanh Tùng (từng có trang blog Cu anh Cu em, Đôi mắt) từ lâu. Hồi tôi mới lập blog, Thanh Tùng là một độc giả rất nhiệt thành đọc tôi viết. Tôi đã chủ động liên lạc, chú cháu đã gặp nhau nhậu nhẹt, giao du rất thân tình. Nhưng từ hồi tôi viết bảo vệ “nữ thánh” Vũ Thị Hòa, Tùng ít “alô” tôi dù tết nhất vẫn “chúc tết chú”. Tùng và chị Phùng Kim Yến cũng đã gặp cô Hòa tại nhà tôi trong ngày cô làm lễ lập bàn thờ ở nhà tôi (những người theo cô gọi là “bốc bát nhang”). Dù Tùng không “độp vào mặt tôi” nhưng tôi biết chính vì tôi viết về cô Hòa mà thái độ của Tùng đối với tôi đã thay đổi. Tôi đoán thế vì trong nhóm bạn của Tùng có thằng Củ Hành chống cô Hòa một cách điên cuồng. Hỏi ra thì được biết thằng này từng thuộc lính Quân khu 7, cũng có dính dáng đến việc tìm liệt sĩ. Hôm nay tôi lại biết thêm trong nhóm của Tùng có thằng Bao Bất Đồng cũng chống cô Hòa qua việc đăng lại bài của tôi để diễu cợt và để cho đồng bọn ném đá, y như con Lê Hương Lan ở Google Tiên Lãng và thằng Giao ở blog Giao ngày nào vậy.
Với tôi bọn này thì dù chúng có học gì, bằng cấp gì thì cũng mới thoát nạn mù chữ thôi và vẫn là loại mù tri thức.
Có điều trong vấn đề nhận thức, nhất là lĩnh vực tâm linh, để hiểu đúng người ta cần phải có tâm sáng. Có người học rất cao nhưng tâm tối, khuôn cái nhìn của mình theo cái tôi thiển cận, nhỏ mọn, bất chấp thực tế thế nào, không tin là không tin. Tin hay không là tùy, nhưng láo xược ở chỗ mù điếc, ngu xuẩn lại đi chửi bới người ta, tệ hơn còn lớn tiếng vu khống người ta lừa đảo, trục lợi. Tôi đã gọi bọn này là lũ ngu như lợn chứ không phải ngu như bò dù không biết lợn có ngu hơn bò không? Như con Lê Hương Lan khoe học luật, mù điếc, chỉ nói leo theo con Thu Uyên trên VTV thôi mà dám lớn tiếng trên Google Tiên Lãng “Cần chặn bàn tay tội ác” của Phan Thị Bích Hằng, Lê Trung Tuấn, Vũ Thị Hòa… và cả lĩnh vực ngoại cảm nói chung. Tôi bảo con này mù điếc vì nó không biết chính VTV đã chiếu một chương trình về việc tìm cái đầu của LS Phùng Chí Kiên. Qua đó, Phan Thị Bích Hằng đã được Bộ Quốc phòng mời tìm giúp do thư giới thiệu của cố ĐT Võ Nguyên Giáp và ý kiến của ĐT nguyên Bộ trưởng BQP Phạm Văn Trà. Chính Đại tướng Bộ trưởng Phùng Quang Thanh là người chịu trách nhiệm tổ chức, thực hiện và đã “thành công rực rỡ”! Nếu có tự trọng thì con này nên xé cái bằng về luật đi; nếu hiểu luật thì nên tự thú mà tự đi tù đi! Sau khi tôi viết, biết sai, đã tự gỡ bài với lý do lý trấu bị “hắc” gì đó. Con này cứ nghĩ nó viết “bảo vệ chế độ” thì cậy thế đánh ai cũng được, nhiều người than với tôi e ngại cái máu hồng vệ binh của nó mà ông Lê Vũ “Bình địa mộc” cũng đã gọi bọn này là loại “bò đỏ”!
Với cô Hòa đã có rất nhiều người học cao, có danh tiếng, có địa vị; có cả tướng lĩnh, cán bộ cao cấp, kể cả cựu Ủy viên TW Đảng, những người đã trực tiếp nhờ cô, chứng kiến, chịu ơn cô, đã không chỉ tin mà còn bái phục cô. Vậy mà lũ lau nhau, vô danh tiểu tốt, mù tri thức, như thằng Củ Hành chẳng hạn, từng lý sự sao ông Thành là TSBS (một Cục phó ở Bộ Y tế), sao tôi là nhà văn (xin nhớ cho tôi còn có cả công trình khoa học công nghệ được giải A sáng tạo KHKT) và những người như trên lại đi mê tín một “con mụ bán cá”? Lẽ ra nếu tâm sáng, khách quan, hướng thiện, thằng Củ Hành này và “đồng bọn” phải tự hỏi ngược lại mới có lý. Tại sao những người quyền cao, chức trọng, tài năng như thế tin mà mình lại không tin? Đằng này tri thức không đong đầy cái vỏ hến mà lại coi trí tuệ mình là chuẩn, với những lý lẽ ngu si, cảm tính, bất chấp thực tế như thế nào? Nếu pháp luật nghiêm có thể kiện bọn này rũ tù hết. Có điều bọn ngu này hơi bị đông nên cũng khó cho cả người tố cáo lẫn người xử án.
Còn về khả năng siêu phàm của cô Hòa, tôi đã chứng kiến cả gián tiếp lẫn trực tiếp, đã viết nhiều, không nhắc lại làm gì cho mất thì giờ. Đặc biệt gần đây mới có những việc vì liên quan đến việc trọng đại cô chỉ nói sơ cho tôi biết mà không nói cụ thể, và cái điều cô không ăn mà vẫn sống đã được giám sát và xác nhận. Nếu bọn mất dậy, láo lếu mà biết sự thật về cô thì chúng nó sẽ vỡ tim mà chết mất! Như nước ngoài họ dễ dàng công khai những khả năng siêu phàm, huyền bí, có thể còn lập riêng một viện nghiên cứu về khả năng của cô nữa. Tiếc là nước mình thì còn đủ thứ tế nhị mà khả năng của cô Hòa cũng lại thuộc chuyện “siêu tế nhị”, nên sự thật về cô không biết đến bao giờ mới được công khai, sáng tỏ! Vừa rồi thấy cô hay đi “công tác”, Hường nhắn tin cho tôi: “Cô của mình giờ sáng như ban ngày rồi!” Tôi cười nghĩ, có bao giờ cô không sáng như ban ngày đâu? Từ ngày đầu giúp tìm mộ liệt sĩ, ông Hiền nguyên UVTƯĐ, đã chảy nước mắt mà cảm ơn cô khi tìm được hài cốt cậu ruột dưới một gốc cây khá lớn, thần đồng thơ Trần Đăng Khoa ngày nào cũng chứng kiến đã phải chắp tay thành kính lạy cô; Trung tướng Triệu Xuân Hòa, khi đương kim Tư lệnh QK7, đã xuống tận thực địa thăm và tạo điều kiện cho cô giúp tìm hài cốt liệt sĩ, lần đầu gặp cô cũng đã phải chắp tay chào, v.v… Tiếc là khi cô bị vu khống thì mọi người lại im lặng vì chuyện của cô là chuyện “tế nhị” và để bênh vực cô cũng không phải là chuyện dễ.
***
Về cái chuyện chiếc MH370 và cái bài của tôi mà thằng Bao Bất Đồng đăng lại để “Hố Hố Hố” cười tôi, gần đây ông TSBS Thành cũng gởi cho tôi một bài viết nói sắp tìm được MH370 rồi, Thành bảo “Anh hỏi lại cô xem sao?”
Khả năng siêu phàm của cô Vũ Thị Hòa đã thể hiện qua rất nhiều lời nói và việc làm, có rất nhiều điều đã được thực tế kiểm chứng, nhưng cũng có những chuyện cô nói về cõi âm, về quá khứ xa xôi, không máy móc nào coi được và không còn người chứng, vật chứng thì sẽ mãi mãi không thể kiểm chứng.
Trong vài năm qua, có hai việc ồn ào liên quan đến cô, đó là cái chết của “cô Huyền Cát Tường” do đi bơm ngực và chiếc MH370 mất tích. Về vụ cô Huyền, cô Hòa bảo tôi viết lên là sẽ không bao giờ tìm được. Nhưng thực tế như báo chí đã đưa tin, cơ quan chức năng đã tìm thấy xác cô Huyền và vụ án đã xử xong. Có điều dù kết quả như vậy mà bảo cô Hòa nói sai cũng không có lý chắc chắn. Ở chỗ theo ngành pháp y, xác trong nước thông thường khoảng 4 tuần đã phân hủy, xương cốt rụng ra, đằng này xác cô Huyền đã khoảng 11 tháng, vẫn nổi lên được, mà lại bị mất đầu nữa. Còn vụ máy bay MH370, các cơ quan chức năng của những nước liên quan nhiều lần đã tuyên bố là sắp tìm thấy, sẽ tìm thấy, rồi đã có thể kết luận, kể cả việc thấy vài vài mảnh vỡ đã suy đoán này nọ, nhưng đến nay thực chất vẫn chưa tìm thấy. Chính thân nhân các hành khách cũng không bao giờ chịu tin nếu chưa thấy bằng chứng cụ thể.
Riêng cô Hòa đã bảo tôi viết lên là máy bay không bị rơi mà bị khống chế đáp xuống đường băng tạm ở một khu rừng Trung Á. Thú vị ở chỗ có một tài liệu tiếng Nga, sau khi cô nói khá lâu, đăng tin có cả hình video, y như chứng thực lời cô nói vậy. Nhưng đến nay sự thật vụ MH370 thế nào, Cô Hòa đúng hay sai vẫn chưa thể kết luận. Một lần, tại sân thượng nhà ông Đại tá Sử, tôi hỏi cô, cô bảo “Em nhìn thấy nó ngay trước mắt đây này!” Tôi có cơ sở để tin cô vì có việc thằng con tôi tận bên Mỹ, tôi hỏi vợ tôi mới biết, thì 5 phút sau cô gọi từ Bắc vào nói đúng về chuyện đó. Như vậy, cô có thể nhìn sang được tận bên Mỹ thì cũng có thể nhìn sang được Trung Á chứ?
Nhưng điều khiến tôi băn khoăn ở chỗ, suốt hai năm qua, vì biết tôi hay liên hệ với cô Hòa, có những người bảo tôi việc này, việc kia cô nói sai. Riêng tôi thì biết chắc chắc có những việc liên quan đến kiến thức cô không hiểu, như cô hỏi tôi “Sao em không có gì lại có con?” chẳng hạn. Cô cũng nói chưa chuẩn về những vụ việc liên quan đến đời sống phàm trần, như có lần cô gọi tôi bảo “Anh ơi, chị Bùi Hằng tốt quá, chị ấy đấu tranh bảo vệ dân oan”. Tôi bảo: “Không phải đâu cô ơi, nó là du côn đường phố đấy. Nó chuyên lợi dụng chuyện yếu kém của xã hội để quậy. Nó còn bảo muốn lấy máu kinh nguyệt ném vào mặt công an khi họ dẹp chúng nó làm loạn, nó còn muốn lập bàn thờ cầu Trung Quốc đánh VN. Khi mẹ và em gái bán nhà ở quê, nó về kiện cả mẹ, chửi cả em”. Như vậy nhiều việc cô nói do đọc thông tin trên mạng y như người phàm, không phải là những điều cô thấy khi quán chiếu, thị hiện những khả năng siêu phàm.
Về vụ máy bay MH370, những người theo cô hay hỏi tôi “Lỡ cô sai thì sao?” Tôi trả lời: “Chả sao cả, cả thế giới tốn cả mấy trăm triệu đô, với máy bay, tàu ngầm hiện đại nhất cũng “đếch” tìm thấy thì sao?”. Dù chuyện này cô sai nhưng đã có hàng ngàn chuyện khác cô đúng. Chỉ có bọn ác, bọn lưu manh, từ một chuyện mới xổ toẹt tất cả. Chỉ có bọn mất dậy, nhỏ nhen mới chỉ mong người ta sai để cười cợt, chế diễu, chúng mong thực tế như chúng nghĩ chứ không phải như vốn có. Còn tôi qua chuyện cô truyền năng lượng vào những chai nước thì thấy, cô cũng phải tích trữ năng lượng, cô cũng chỉ truyền được một số chai nhất định chứ không phải là vô tận. Tôi chứng kiến những lúc cô hết năng lượng, mặt biến sắc, tắt tiếng luôn. Vì vậy khả năng của cô cũng không phải là vô tận. Nếu cô có sai nghĩa là khả năng của cô cũng có giới hạn, khả năng lục thông của cô cũng có lúc bị nhiễu. Hơn nữa, hiểu cho đúng chuyện cô nói sai cũng khó ở chỗ cô lại hay cố tình nói sai để thử người ta, cô bảo cô cứ khuấy lên để xem ai là đục, ai là trong!
***
Tôi khác với mọi người, người ta tin cô vì tận mắt chứng kiến việc cô làm, không tin cô vì nghe đài báo nói xấu cô. Còn tôi đã tin cô Hòa bằng toàn bộ tri thức của tôi, không chỉ về tôn giáo mà cả triết học duy vật, kể cả những tri thức khoa học cao nhất mà sự hiểu biết của tôi còn có thể tranh luận được với cả thiên hạ. Thông tin về cô Hòa lần đầu đến với tôi là “cô Hòa lừa đảo” trên báo Lao Động chứ không phải một tin tốt. Tôi đã tự tìm hiểu và thấy không phải thế. Nên khi Thu Uyên vu khống cô trên VTV tôi đã lên tiếng. Khi viết về cô tôi thường hỏi cô chi li, hỏi đi hỏi lại những người chứng kiến. Tôi cũng thường hỏi những người gần cận cô như Hường, Huyền, những người mà thường “Bụt chùa nhà không thiêng”, nhưng họ đều nói tin cô tuyệt đối. Tôi cũng thường nói với họ, hãy tin cô một cách khách quan, có suy xét, nếu mình tin sai là cũng phải tội đấy. Mọi người cũng nói tận mắt chúng em chứng kiến cô đúng chúng em mới tin, không có chuyện mê tín, cô sai mà chúng em cũng tin. Còn tôi thì không thể và chưa bao giờ cho là mình biết mọi chuyện về cô Hòa, vì tôi không thể theo cô từng bước, cô cũng không nói hết với tôi những suy nghĩ và việc làm của cô. Nhưng những gì tôi đã viết về cô là sự thật và tôi chịu trách nhiệm về những điều mình đã viết. Tôi viết hoàn toàn khách quan, hoàn toàn không phải quảng cáo để làm ăn với cô, nếu có tình cảm thì chỉ là tình cảm giữa người với người mà thôi.
Rất nhiều người đã tin cô Hòa một cách tự nhiên, hồn nhiên, nhưng họ cũng phải tận mắt chứng kiến những việc cô làm thì họ mới tin. Là người ai cũng có tự trọng, sĩ diện, không ai lại tự dưng đi bái phục, quỳ lạy “một bà bán cá”! Vậy mà tôi chứng kiến một PGS TS, từng là hiệu trưởng một trường đại học, như anh Trịnh Khắc Thẩm, cùng mấy anh chị em ruột, đều lớn tuổi hơn cô nhiều nhưng đều thành kính tin cô, trong xưng hô đều trân trọng gọi cô là “cô” xưng “con”. Ông Đại tá Nhương, từng ở Trường Quân sự QK7, từng là bí thư Đảng ủy một khóa học mà nhiều người còn to hơn mình, tôi chứng kiến một lần ở ngay nhà tôi, gãi đầu gãi tai trước cô Hòa: “Cô thông cảm, tôi đúng là rất tin, rất kính trọng cô, nhưng gọi quen mồm rồi, gọi “cô” xưng “con” vẫn cứ ngượng, nên xin cô vẫn xưng là “tôi”!” Cô bảo không sao đâu, anh cứ xưng hô tự nhiên đi. Nhưng rồi gần đây tôi ngạc nhiên thấy ông Nhương đã gọi “cô” xưng “con” từ hồi nào rồi. Chính ông cũng tâm sự không hiểu sao mình đã chuyển cách xưng hô ngọt xớt, không một chút ngượng ngịu nào cả! Trước một người thường, thái độ người ta thật không dễ thay đổi như thế.
Vậy mà có không ít bọn chọi con, vô danh tiểu tốt, kiếm miếng ăn vào mồm không biết đã được chưa, không chỉ hỗn hào, mất dậy, láo toét mà còn tùy tiện vu khống người khác.
Với Đạo Phật, mọi suy nghĩ, hành động và lời nói sai đều tạo nghiệp nặng, đó là ý nghiệp, thân nghiệp và khẩu nghiệp. Nhưng sự quả báo không tức thời như phản ứng hóa học, không như quy luật vật lý, nên rất nhiều kẻ không sợ như điếc không sợ súng mà Đạo Phật gọi là vô minh. Chỉ với những người từng trải, quả báo xảy ra rồi mới biết sợ thần linh. Vì vậy có nhiều người phạm tội trọng, dù chưa bị phát hiện nhưng vẫn hay đến gặp cô Hòa, khi cô vạch đúng tội đã phải quỳ lạy và chịu sự trừng phạt của cô. Nhà văn Nguyễn Khải từng viết tự truyện, ông kể mình là người quá may mắn, thời chiến tranh ác liệt, chia ly, mình lại thành đạt, nổi tiếng, lúc nào cũng được quây quần bên vợ con. Chỉ khi đứa con trai đầu lòng của ông 17 tuổi chết đuối ở sông Hồng, khiến vợ ông đái ra cả máu tươi, ông mới biết kinh sợ luật bù trừ của Tạo hóa!
Vậy những kẻ mất dậy, hỗn hào hãy biết sợ!
15-3-2016
ĐÔNG LA
http://donglasg.blogspot.com/2016/03/lai-chuyen-may-bay-mh370-lien-quan-en.html2. Một bài báo trên giấy vừa xuất hiện, dẫn theo bản đăng của blog Đông La
"
"
"
BÀI CỦA TRẦN TÂM
Từ lâu cô Vũ Thị Hòa đã vài lần nói với tôi về một nhà báo có tín tâm. Khi cô đi dự Hội nghị của Viện “tiềm năng”, ông bạn đã gởi tôi mấy tấm ảnh này và tôi đã đăng lên:
Trước tôi đã có rất nhiều quan chức và nhà báo chứng kiến khả năng siêu phàm của cô Vũ Thị Hòa nhưng khi cô bị Thu Uyên vu khống trên VTV thì tất cả đều im lặng. Cũng có vài người viết bài tỏ thiện ý với cô nhưng có bài thì không nhắc tên cô. Riêng ông Đại tá Đào Văn Sử ra mặt bênh vực cô, lấy danh nghĩa sĩ quan cao cấp, nhà báo quân đội, hết lòng bảo vệ cô, đã viết một bài về vụ cô tìm hài cốt ở Chư Păh rất cụ thể, đầy đủ chứng cớ chứng tỏ khả năng siêu phàm của cô. Nhưng bài viết vẫn chỉ là những ý kiến chứng thực của một nhân chứng chứ không phản bác cụ thể những sự vu khống. Lần đầu đọc bài của tôi khi còn chưa quen, cũng vì nhiệt tình bảo vệ cô Hòa, ông Sử đã viết thư cho tôi:
“Thưa nhà văn Đông La,
Tôi rất xúc động khi anh nói ra cái điều tôi chưa dám nói, mặc dù đã nghĩ đầy trong đầu. Đó là việc anh bảo nhà báo Thu Uyên đã liều mạng kết án các nhà ngoại cảm . Đó là hành vi phạm pháp. Tôi chưa dám nói như anh bởi vì tôi đã quá tin yêu VTV và tôi thiếu dũng khí khi cầm bút.
… Nhà thơ Trần Đăng Khoa- Thần đồng thơ Việt Nam, ngay sau khi xem trên VTV1 ngày 20/10 đã điện cho tôi, bức xúc lắm. Anh Khoa nói: "Ông Sử ơi, tôi đã trực tiếp xem cô Hoà tìm, bốc hài cốt liệt sĩ với sự chính xác rất cao và cái tâm trong sáng. Thế mà VTV bôi nhọ thế này thì còn đâu lòng tin của dân vào Đài Trung ương ? Đau quá."
Nỗi đau của anh Khoa, cũng như nỗi đau của tôi. Tôi đã chứng kiến cô Hoà miệt mài tìm hài cốt liệt sĩ - đồng đội đàn anh của tôi- với tấm lòng trong sáng tuyệt vời.
Một lần nữa, xin cảm ơn Nhà văn Đông La, nói giúp tôi và giúp hàng nghìn thân nhân liệt sĩ cái điều mà chúng tôi chưa nói được”.
Về “cái sự im lặng đáng sợ”, cô Hòa nói với tôi là phải thông cảm cho người ta vì miếng cơm manh áo, họ còn phụ thuộc cơ quan. Một vài nhân chứng chịu ơn cô viết đơn vì “thấp cổ bé họng” cũng chỉ như đá ném ao bèo mà thôi!
Có điều cũng phải khách quan thấy rằng việc bảo vệ cô Hòa đối với những nhà báo dù có tâm cũng là quá khó khăn. Bởi vu khống cô không chỉ là cá nhân cô Thu Uyên mà là danh tiếng, uy thế của cả Đài Truyền hình VN; cô ta cũng dựa vào các văn bản của các cơ quan lớn và ý kiến của nhiều cá nhân có chức trách, kể cả quan chức của Bộ Quốc phòng và kết luận khoa học của Viện Pháp Y Quân đội. Vậy muốn bảo vệ được cô Hòa phải có tâm, có trí (trình độ về cả khoa học và về cả luật) và phải có dũng khí.
Có giai đoạn vì mỗi người mỗi ý nên chỉ còn tôi và cô Hòa bàn bạc với nhau để chiến đấu chống lại sự vu khống. Có ngày cô gọi tôi vài chục lần, cả nửa đêm. Tôi thật cô đơn, rất cần cái sự giống như là sự chia lửa trong chiến trường. Ai đã tham chiến mới thấu hiểu được cái điều này. Với lĩnh vực tri thức cao siêu, ý kiến của đám đông là vô nghĩa. Bảo vệ cô Hòa cũng cần nhiều tri thức cao siêu, nên có hàng ngàn người mang ơn cô, khi thấy ân nhân của mình bị đổ tội mà không làm gì được, nhiều người đã tâm sự với tôi như thế. Nhưng ngày nay, trong xã hội dân chủ, ý kiến đa số lại là cơ sở để kết luận các vấn đề. Nên càng có nhiều bài viết chứng thực về cô thì càng tốt.
Vì vậy, tác giả Trần Tâm, trên Tạp chí Trí thức & Phát triển, cơ quan ngôn luận của Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Thủ đô, số 59 Kỳ 1 tháng 3/2016, có bài Vũ Thị Hòa – Con người bình dị mà lan tỏa, một bài viết thật đáng quý, một hành động rất đáng trân trọng.
Tác giả có gởi bản thảo đến tôi, tôi có chỉnh sửa vài chi tiết liên quan đến tôi, đặc biệt tác giả có hỏi tôi vấn đề liên quan đến pháp luật là cô Hòa chữa bệnh mà không có bằng cấp thì sao? Tôi bảo cô có xin giấy phép kinh doanh hành nghề đâu? Việc chữa bệnh là việc cô làm từ thiện bằng khả năng đặc biệt của cô. Mà khả năng của cô thì vượt tầm khoa học, chỉ thực chứng thôi. Thực tế đã chứng tỏ khả năng đó, tin lành đồn xa, người mắc bệnh đã cùng đường tìm đến cô. Cũng như tôi cùng lúc gặp hai người: ông trưởng khoa ở BV Thống Nhất bảo vợ tôi phải mổ ngay tuần sau; cô Hòa bảo “Anh yên tâm em chữa cho chị khỏi mà”, tôi đã tin cô Hòa. Việc tôi tin cô và bao người đã và đang cũng tin cô là quyền cá nhân, cô Hòa hoàn toàn không thể phạm pháp chỉ vì người ta tin mình, nhờ mình, mà cô cũng hoàn toàn không quảng cáo, không giao kèo gì hết.
Xin giới thiệu với mọi người bài của tác giả Trần Tâm:
1-3-2016
ĐÔNG LA
"
http://donglasg.blogspot.com/2016/03/bai-cua-tran-tam-vu-thi-hoa-con-nguoi.html1. Thông tin mới của bác Đông La về cô Vũ Thị Hòa
"
THỨ TƯ, NGÀY 10 THÁNG 2 NĂM 2016
NHỮNG KỶ NIỆM VÀ TÂM TƯ VỀ TẾT
ĐÔNG LA
NHỮNG KỶ NIỆM VÀ TÂM TƯ VỀ TẾT
Niềm vui tết năm nay của tôi bị mẻ một miếng to, đơn giản là vì tôi bị bệnh. Bệnh vặt cảm cúm do trời lạnh đột ngột thôi nhưng triệu chứng rất khó chịu. Sau khi thực hiện ba mũi giáp công, từ tỏi nhà bếp, thuốc cảm, thuốc chống viêm, thuốc kháng sinh, sáng nay gần như đã hết khó chịu, cổ họng còn đau chút xíu thôi.
Nhưng với tôi thực ra từ khi 17 tuổi xa quê tới nay đâu có khi nào vui một cái tết trọn vẹn. Khi lấy vợ, có con, tức đã có một thế giới riêng, cần phải tổ chức tết cho con cái, rồi mình cũng vui theo các con, nhưng rõ ràng là lo tết, niềm vui vẫn không giống mình hưởng những cái tết của cha mẹ dành cho thời bé thơ. 11 năm nay thằng con lại xa nhà, tết lại trống vắng, mất vui già nửa. Buổi sáng hàng ngày (giờ VN) nó hay gọi điện về cho mẹ nó để giết thời gian, vì bên chỗ nó là chiều tan tầm, nó thường đang lái xe trên xa lộ về nhà. Gần trưa 30 kỳ này nó gọi, mẹ nói hỏi “Chuẩn bị đi ngủ hả?”, nó bảo “Con chuẩn bị đi làm, Tết có thằng VN xin nghỉ ăn Tết, con làm 3 ca luôn”. Ông con phải đi làm 3 ca trong ngày tết thì làm cha mẹ cũng khó mà vui tết trọn vẹn được.
Tóm lại với tôi chỉ có thời trẻ con là có niềm vui tết trọn vẹn, và chính tình cảm thực đó đã tạo cảm hứng cho tôi sáng tác được vài bài thơ về Tết.
Nhớ lại có lần đàm đạo thơ văn với Nhà thơ Hoài Anh và bạn anh là ông “Lâm râu”. Cả hai người đều đã chết, anh Hoài Anh còn thì giờ đã chẵn 80 tuổi. Nếu nói cuộc đời có số mệnh thì quan hệ với anh Hoài Anh là một phần số mệnh của đời tôi. Sau khi cô Anh Thơ xác nhận tôi có khả năng làm thơ, cô xé một tờ lịch viết: “Thân gởi nhà phê bình trẻ Hoài Anh… có cậu này làm thơ khá, có bài này nhờ Hoài Anh đưa…”. Cô viết vậy vì anh Hoài Anh làm ở báo Văn nghệ TPHCM, cũng đã là một tên tuổi trong làng Văn. Sau đó bài thơ của tôi được đăng, đó chính là lần đầu tiên tôi được đăng báo nên vui không thể tả được. Hôm đi lấy nhuận bút, chị phát nhuận bút bảo anh Hoài Anh có nhắn rằng “ảnh” muốn gặp tôi. Tôi ra tìm gặp anh ngay, từ đó bắt đầu một tình bạn vong niên mấy chục năm. Anh hơn tôi gần 2 chục tuổi, nhưng rất quý trọng tôi, tính tôi thích ngồi một mình, tại quán cà phê trong khuôn viên tòa báo, anh đang ngồi bàn với đông người, thấy tôi đến là bỏ sang ngồi riêng với tôi. Lúc đầu chính tôi cũng thấy lạ, mãi sau mới hiểu. Số là trong một bài anh viết nhân sự kiện Nhà thơ lớn Chế Lan Viên mất, anh kể chính Chế Lan Viên đã đến tận báo gởi gắm tôi cho lãnh đạo báo (Nhà thơ Chim Trắng) và chính anh. Tôi nhớ sau lần đầu tiên Chế Lan Viên đọc chùm thơ dự thi của tôi tại nhà ông và ông cho giải ngay, ông còn đứng tên giới thiệu tôi vào Hội Nhà Văn TPHCM, ông bảo sẽ đến báo giới thiệu tôi. Tôi nghĩ ông nói chơi thế thôi, không ngờ, tận 3 năm sau khi ông mất (1989), thì qua bài anh Hoài Anh viết, tôi mới hiểu ông không nói chơi mà nói thật. Vợ con tôi cũng đã được gặp ông, ông cũng rất quý. Thằng con tôi cũng có chuyện không ngờ, khi lên cấp III lại học cùng lớp với thằng Đức, cháu ngoại của ông. Vì thế tôi có tình cảm sâu đậm thật với Nhà thơ Chế Lan Viên chứ không phải cái thói vớ vẩn “thấy kẻ sang bắt quàng làm họ” như bao kẻ nhỏ nhen trong giới văn chương từng nghĩ về tôi.
Quay lại chuyện đàm đạo về thơ với anh Hoài Anh và ông “Lâm râu”. Ông “Lâm râu” khoái chí khoe một câu ông làm về cái chuyện va vào nhau thế nào đó mà tôi không nhớ.
Tôi bảo:
-Va thế ăn thua gì, em đây này, đi lang thang trong chiều, đêm xuống “va cả vào đêm” mà còn không biết đây này.
Rồi tôi đọc:
Ta lại một mình lang thang trên quê
Va cả vào đêm đặc quánh
Ông “Lâm râu” vỗ đùi: “Công nhận thơ mày hay!”, còn anh Hoài Anh chỉ tủm tỉm cười.
Tôi nhắc lại chuyện này đơn giản là vì hai câu đó chính là hai câu mở đầu cho một bài thơ Tết của tôi.
Dân gian thường nói “Tối như đêm ba mươi”, “Đêm ba mươi tối đen như mực”, đó là những ấn tượng giúp tôi có cái cảm giác đêm đặc quánh, có thể va vào được, và với con mắt nhà phê bình văn học thì “va vào đêm đặc quánh” chính là một sáng tạo ngôn ngữ.
Bài thơ viết về kỷ niệm thời thơ bé đón Tết khi đất nước còn chiến tranh vô cùng nghèo khổ. Chính vì nghèo khổ nên Tết mới vui hơn, chỉ ngày tết những đứa trẻ mới có cơ hội được mặc áo mới, mới được ít nhiều ăn ngon. Tôi dùng chữ “cơ hội” vì là điều không chắc chắn, “ít nhiều” vì có đâu mà ăn nhiều. Với tôi ấn tượng về cái nghèo khổ chính là về cái lạnh, còn hơn cả về cái đói. Những câu thơ tôi sáng tác đầu tiên chính là viết về mẹ, về sự gian khổ của mẹ trong giá lạnh mùa đông, khi tôi đang là một cán bộ nghiên cứu của một viện Dược thuộc Bộ Y tế, chính vậy mới khiến cho nhà thơ Anh Thơ phải kêu lên là “Cháu có tài đấy cháu ạ”. Những câu thơ rất thật nhưng lại rất sống động, ấn tượng, “không giống ai”, khiến cho một nữ thi sĩ, đến nay hình như vẫn là duy nhất được Giải Hồ Chí Minh, khen tôi là có tài như trên, đã khuyến khích tôi vào con đường văn chương (vô tích sự), lại còn giới thiệu tôi đến với Chế Lan Viên nữa:
Ôi mùa Đông rét trụi cành xoan
Rét quăn mép chiếc lá chè thưa thớt
Rét làm đọng hơi mặt giếng khơi ngùn ngụt
Rét làm dài con đường ngắn ngủi trên quê
Những ấn tượng đó tôi cũng viết trong bài thơ về Tết nói trên:
Lại một mình trên con đường thân quen
Thấy lăn lóc đầy dấu chân một thời thơ bé
Dấu chân của thời không giày không dép
Bao năm rồi còn nằm đó lạnh run
Cúi nhặt lên ủ ấm giữa lòng tay…
Nếu không hiểu, không trải nghiệm, những nhà phê bình quen thói bắt bẻ dễ cho tôi là “làm văn”, “làm dáng chữ nghĩa”, làm sao thấy được dấu chân mấy chục năm trước, còn “Cúi nhặt lên ủ ấm giữa lòng tay”. Có điều cần phải phân biệt, sự sáng tạo chữ nghĩa nếu dựa trên một nền tảng của hiện thực, của cuộc sống tất sẽ có giá trị, còn không thì đúng chỉ là thứ văn chương sáo rỗng. Để viết được những câu thơ trên tôi đã phải trải qua cả một tuổi thơ đói rét. Hồi nhỏ, lũ trẻ con chúng tôi trong giá lạnh cắt da nhưng toàn phải đi chân đất, không có giày dép gì cả. Nên một đôi giầy ba ta bình thường luôn là mơ ước của tôi, mơ trong khi ngủ chứ không phải lúc thức, vì lúc thức thì chẳng dám mơ.
Trong một bài khác tôi cũng viết về cái lạnh:
Tuổi thơ con lăn lóc trong lam lũ nhọc nhằn
Những con chữ cũng bị đói lây trong giờ lên lớp
Ngón chân tím bầm suốt mấy mùa đông
Viết về Tết không thể không nhớ về ông bà, cha mẹ.
(Cha mẹ tôi)
Cả tuổi thơ, người tôi ở gần nhiều nhất là mẹ, người thứ hai là ông nội chứ không phải cha tôi vì cha tôi luôn bận “công tác”. Ông là y sĩ, trưởng trạm Y tế xã, là người có bằng cấp tây y đầu tiên ở quê tôi. Ông thường bảo: “Bác sĩ thì là cái đếch gì, tại tao già chứ học thêm vài năm là thành bác sĩ chứ có gì đâu”. Hồi nhỏ tôi thấy người ta thường gọi ông là “BS Xuất”, bệnh gì cũng gọi, ông chữa tất, nặng quá thì chuyển lên “tuyến trên”, có khi vừa về đến nhà là lại có người gọi. Chữa bệnh cứu người như một sứ mệnh, ông không bao giờ từ chối, nhưng tôi thấy ông hay chửi tục một câu rồi mới đi: “Tiên sư nó! Bố vừa về đã gọi rồi!”. Ông một tay xách một cái túi nhựa nhỏ đựng hộp ống và kim tiêm (tôi còn giữ), tay kia cầm cái xoong nhỏ có cán để luộc ống và kim tiêm khử trùng. Hầu như ông chữa bệnh cho tất cả mọi người trong xã, không "ăn tiền" như bây giờ, chỉ khi nhà người ta có cỗ thì hay mời ông, có những trường hợp đặc biệt ông được coi như là ân nhân cứu mạng. Như thằng Mạnh “Yêng”, gọi thế vì nó con bà Yêng cùng xóm tôi. Khi mẹ nó sinh, nó bị ngạt, tím tái hết cả rồi, cha tôi hôm đó bận hay do thế nào đó mà không có mặt kịp thời. Khi người ta gọi được ông đến ông đã kiên trì cứu sống được nó. Chính bà ngoại nó, chứ không phải mẹ nó như tôi vẫn tưởng, đã làm lễ mang ra nhà tôi, xin cho nó làm con nuôi chính thức và xin được đặt trùng tên với thằng Mạnh em ruột tôi. Thằng Mạnh này giờ đã là Phó Bí thư thường trực huyện tôi. Thằng Mạnh em ruột tôi nói “Nó to thứ hai huyện mình. Đi đường không đội mũ bị công an bắt cứ gọi cho chú Mạnh!”. Ông anh tôi cũng mới cho tôi biết thêm chính thằng cháu con ông trưởng họ tôi, cũng từng bị bệnh nặng thuộc “diện” cha tôi cứu sống.
Vì thế tôi luôn tự hào về cha tôi, có ý thức học hành vì noi gương ông. Ông hay nói với mẹ tôi: “Thằng Hùng nó thông minh giống tôi”. Nhưng thực tế mẹ tôi không biết chữ nhưng về sự thông minh thì chưa biết ai hơn ai, còn tính nết tôi lại giống ông nội nhiều hơn chứ không phải cha tôi. Tôi giống ông tôi ở chỗ cái gì cũng biết làm. Cha tôi ngoài công việc y sĩ ông không giỏi, không chăm làm một điều gì. Tôi nói với thằng con “Mày đúng là giống ông nội mày, còn tao giống ông nội tao”. Tôi cũng có dáng khòng khòng của ông nội, có người bảo tướng quý đấy, tướng của nhà tư tưởng đấy! Thời ông tôi chuyện học hành quá hiếm, chỉ được học ông giáo làng thôi, nhưng ông tôi học giỏi nhất nên được ông giáo gả con gái cho, đó chính là bà nội tôi. Ông tôi là người thường nhưng lại rất có uy ở vùng quê tôi, chính là người đã đứng ra bảo vệ nhà thờ họ nên nó còn đến ngày hôm nay khi mà thời “Cải cách” người ta đã tính phá đi hết cả.
Vì vậy tôi cũng luôn tự hào về ông nội tôi. Tôi hay nhớ chuyện ông tôi làm món ăn, nhất là ngày tết giã giò, thái nem, gói bánh. Ông thường để dành một phần để cúng giỗ vợ, tức bà nội tôi, ngày 14 tháng giêng, cũng chính là ngày cưới “chạy tang” của cha mẹ tôi. Kỷ niệm tết thời nhỏ không thể không nhớ chuyện “ăn đụng” thịt, mấy nhà chung nhau một con lợn. Giờ thấy chuyện sát sinh ghê ghê nhưng hồi nhỏ, đêm mấy nhà chung nhau mổ lợn chính là niềm trông đợi, là niềm vui, là không khí tết. Tiếng giã giò từ mấy chục năm trước vẫn luôn vang trong ký ức tôi và còn vang lên cả trong thơ tôi nữa. Tôi đã viết:
Cúi nhặt lên ủ ấm giữa lòng tay
Nghe vọng lại cái háo hức những ngày nào mong Tết
Vọng lại tiếng giã giò ngày nào “cục quyếch”
Bóng ông lầm rầm trước bàn thờ Tổ trầm tư
Chưa kịp dạy con khấn vái cha đã ra đi
Giỗ Tết về chỉ biết gọi cha bằng những lời im lặng
Những sợi khói hương có bắc được nhịp cầu
giữa hai bờ cách biệt ?
Cha đã mất rồi hồn cha có còn không?
***
Tết nhất không chỉ là chuyện vui mà còn gắn bó với tâm linh, không thể có Tết mà không có chuyện cúng Tết. Câu hỏi linh hồn có còn không là câu hỏi đến cả nền khoa học cũng không trả lời dứt khoát được. Nhưng đến nay qua những chứng cớ của hiện tượng ngoại cảm xuất hiện ở VN đã giúp tôi khẳng định có thế giới của linh hồn, có cõi tâm linh, nhưng nó cụ thể như thế nào thì không biết đến bao giờ người ta mới có thể tường tận được, dù các tôn giáo đã tồn tại từ mấy ngàn năm, dù nhiều nhân vật có khả năng siêu phàm từng xuất hiện trong toàn bộ lịch sử của thế giới, và tôi trong chính những ngày hôm nay đây cũng đã tròn hai năm chứng kiến một người như thế. Đó chính là cô Vũ Thị Hòa.
Vì vậy trong ngày Tết tôi không thể không nhắc lại mấy chuyện ấn tượng nhất trong năm qua liên quan đến thế giới tâm linh mà cô Vũ Thị Hòa đã thể hiện khả năng siêu phàm của mình. Đó là chuyện tìm hài cốt một liệt sĩ dưới chân tường một ngôi nhà ở Củ Chi trước sự chứng kiến của tôi và nhiều người, cô nói trước sâu 1m8, vật chứng là cái răng vàng và cái bút máy “kim tinh”, những mảnh quần áo và những mẩu xương còn lại. Tất cả đã được tìm thấy đúng như cô nói. Chuyện thứ hai là chuyện cô dẫn một chủ nợ đi bắt sống kẻ trốn nợ, đã biệt tăm tích mấy năm, ở ngay giữa rừng sâu! Vợ tôi sau khi nghe tôi kể bảo “Bộ Công an mà tin cô, trọng dụng cô phá án thì đỡ tốn biết bao công sức”. Có điều tôi băn khoăn, khả năng của cô có phải là vô hạn không, hay chỉ tùy trường hợp thôi? Chuyện thứ ba còn đặc biệt hơn vì là chuyện tìm mộ thất lạc của chính bà nội tôi. Vật chứng là chiếc hũ gốm mà thằng thầy đểu người Tầu, ông nội tôi nhờ nó yểm bùa “hóa hung thành cát”, nhưng nó lại lừa ông nội tôi, bí mật bỏ theo tiền xu lỗ vuông một chiếc đinh bọc giấy “trang kim” để yểm nhà tôi “độc đinh” rồi tuyệt tự luôn. Cô cũng nói sao thì đào lên đúng như vậy.
Lại nói chuyện “mổ lợn”, trước tết, ông BS Thành cũng nhắn tin, tôi phải chụp đưa lên để bọn xấu không nghĩ tôi xạo để tuyên truyền trục lợi:
Trước nữa Hường cũng nhắn tin cho tôi. Tôi bảo giờ mọi chuyện về cô tốt đẹp rồi, tôi hoàn thành sứ mệnh rồi. Những ngày lễ, tết, những lúc vui vẻ, nhiều người có thể phụ giúp cho cô tốt hơn tôi, tôi không gặp cô nữa cũng được. Hường nói chuyện, mà chính cô cũng đã nói với mọi người trong đó có tôi, là giờ cô hay đi “công tác”, nhà nước trọng dụng cô rồi, rước cô đi bằng xe có gắn dấu hiệu “gặp công an cũng không sợ” rồi;
giờ cô sáng như ban ngày rồi, vậy mà, nguyên văn Hường viết: “anh lại hết duyên với cô thì em tiếc lắm ạ!” Tôi viết giữa tôi và cô có quá nhiều chuyện ân nghĩa chuyện hết duyên cũng là khó.
Đúng như thế, mấy ngày sau cô gọi:
-Anh Đông La ra ngoài này đi, em sắp đi làm từ thiện ở vùng cao đấy.
-Thôi cô ạ, em mới đi Bắc hai lần liền.
-Vậy mồng 8 Tết anh phải ra đấy.
-Em ngại quá, cô cứ ưu ái quá sợ người ta ganh tỵ, hay để nhường người khác, cô cho người khác đi.
-Ông Đông La ơi, cái tôi của ông còn to lắm. Thôi, không được nói lôi thôi, mồng 8 Tết anh phải ra. Anh không ra là em làm cho anh điên luôn đấy!
Tôi nghĩ thầm, bà này có phép thần thông, cáu tiết lên làm mình điên thật thì sao?
Nhưng chuyện đi Bắc ăn Tết cũng là chuyện sướng chứ không phải chuyện khổ, cũng không khó khăn gì để mà chiều theo ý cô, nên tôi cuối cùng đã OK.
Mồng 3 Tết Bính Thân
10-2-2016
ĐÔNG LA
http://donglasg.blogspot.com/2016/02/nhung-ky-niem-va-tam-tu-ve-tet.html
2. Một bài báo trên giấy vừa xuất hiện, dẫn theo bản đăng của blog Đông La
Trả lờiXóaThời của thánh thần mà
Trả lờiXóaNhư bác Đông La - nhà nghiên cứu hàng đầu Việt Nam, sau bao năm nghiên cứu nghiêm túc đã khẳng định: Ngoại cảm là có thật, là khoa học, là sự thật, như thánh nữ Vũ Thị Hòa là một minh chứng khoa học". Nhưng chỉ tiếc là có nhiều kẻ vô minh đã ngu mà còn chống đối tâm linh thần thánh. Mong anh Giao tích cực hợp tác cùng nhà nghiên cứu Đông La để đưa ánh sáng chân lý đến những kẻ vô minh. Hy vọng lần sau vào trang nhà anh Giao sẽ có nhiều bài viết ca ngợi những nhà ngoại cảm, ca ngợi trí tuệ uyên thâm của Đại Tư Trí Bồ Tát Đông La. Mong lắm thay anh Giao ạ!!!
Xóa