Những cái tên tưởng chẳng liên quan gì nhưng với tôi lại có liên quan.
Đầu tiên ông Đại tá Nhà báo Đào Văn Sử rủ tôi đi xem “chiếu chui” phim của Phạm Việt Tùng, nhưng tôi thực sự không muốn “dây” vào nên không đi. Nhưng rồi thấy trang Google.tienlang đăng bài ông PVT nói anh Thệ “nói dối”, chưa hết nó còn đăng tiếp bài “DƯ LUẬN MONG ÔNG PHẠM XUÂN THỆ SÁM HỐI, TRẢ LẠI QUÂN HÀM TRUNG TƯỚNG VÀ DANH HIỆU ANH HÙNG!”, vậy nên tôi đã xem và đã viết như thời gian qua.
Tôi đã từng gọi cái bọn Google.tienlang là “bò đỏ”, vì chúng luôn nhân danh yêu Đảng, yêu Bác, yêu chế độ để tấn công tất cả những gì chúng cho là xấu. Như với nước Mỹ, Đảng và Nhà nước ta đã chủ trương khép lại quá khứ, vượt qua khác biệt, bình thường và mở rộng quan hệ để hướng tới tương lai. Nước Mỹ hiện là nước nhập siêu lớn nhất mang lại nhiều lợi ích kinh tế cho VN. TBT của VN đã được đón tiếp long trọng tại Nhà Trắng Mỹ, TT Mỹ đã được đón tiếp long trọng tại Phủ Chủ tịch VN, nhưng lần ông TT Obama đang được nguyên thủ VN đón tiếp, bọn Google.tienlang lại chửi bới Mỹ với thái độ căm thù y như ngày nào các chiến sĩ đánh Mỹ vậy. Nói chung, với sự khác biệt còn tồn tại, nếu Mỹ có làm việc gì đó xấu đối với VN, ta cần phải lên tiếng, nhưng làm như trên, bọn Google.tienlang đúng là bò đỏ. Có lần “em” Lê Bình VTV nói thời chiến tranh Mỹ đã thả “chất diệt cỏ” da cam xuống rừng VN, bọn Google.tienlang cũng đã ném đá Lê Bình, ý chúng cho “em” là đã “chạy tội” cho Mỹ, vì chúng nghĩ chất diệt cỏ có lợi cho nông dân. Nhưng vì đầu bò chúng nó không biết rằng chất diệt cỏ cũng là chất độc, có người đã tự tử bằng thuốc diệt cỏ. Cụ thể Tác nhân da cam (Agent Orange) mà quân đội Mỹ từng dùng chứa 2,4 D, 2,4,5-T và Dioxin đều thuộc nhóm chất độc clo hữu cơ (organochlorine). Theo nhãn sản phẩm mà nhà sản xuất đặt: “Agent Orange - or Herbicide Orange” được dịch là tác nhân da cam - hay thuốc diệt cỏ da cam, là một trong những loại thuốc diệt cỏ và làm rụng lá.
Kỳ này để theo đuôi Phạm Việt Tùng và TĐK chống lại anh hùng Phạm Xuân Thệ và Viện LSQS, bọn Google.tienlang đã kiếm được một đồng minh, được chúng giới thiệu là “Nhà báo Kiều Mai Sơn… sinh năm 1984… là một cây viết khỏe và chắc. Những bài báo của anh về đề tài lịch sử… khiến những chuyên gia lịch sử phải nể phục”. Như vậy, tuổi của Sơn thuộc hàng con cháu tôi, nếu tuổi trẻ tài cao như Google.tienlang viết thì thật đáng quý, các cụ nói “con hơn cha là nhà có phúc” mà. Tiếc là nhà Kiều Mai Sơn lại vô phúc vì con họ không phải tuổi trẻ tài cao mà chỉ là một thằng chọi con hỗn lão khi viết thế này: “Cựu chiến binh Trung đoàn 66 và một số người có ý kiến vặn vẹo nếu Chính ủy Bùi Văn Tùng chỉ đạo việc bắt Tổng thống Dương Văn Minh thì sao ông không tự áp giải ông Minh, ông Mẫu sang đài phát thanh, nhỡ ông Minh “sổng” mất dọc đường thì sao? Đây là lí luận của anh Chí sinh ra chỗ cái lò gạch cũ”. Chưa hết, nếu pháp luật nghiêm thì thằng này còn phạm tội xuyên tạc lịch sử, xúc phạm cơ quan nhà nước khi viết:
“Tóm lại, với các tài liệu được công bố hiện nay, Bộ Quốc phòng nói riêng, các cơ quan của Đảng và Nhà nước cần vào cuộc để làm sáng tỏ, rõ ràng vấn đề. Nếu cứ im lặng và làm ngơ, hoặc lặng lẽ chỉ đạo miệng bằng cách bịt miệng các cơ quan thông tấn báo chí không cho bàn hay thông tin gì về sự việc này thì sẽ càng làm mất uy tín trong lòng người dân. Không sợ sai. Sai thì sửa, chửa thì đẻ, dân gian đã nói vậy rồi”.
Thực tế có nhiều chuyện cơ quan nhà nước làm sai, ai cũng có quyền phê phán, thậm chí tố cáo, nhưng ngu mà nói láo, viết láo thì sẽ phạm tội. Kiều Mai Sơn còn viết bài “SỰ LẮT LÉO CỦA ĐẠI TÁ - NHÀ BÁO ĐÀO VĂN SỬ hay ĐẠI TÁ ĐÀO VĂN SỬ VIẾT SAI SỰ THẬT”, nếu còn hứng tôi sẽ viết thêm về “thằng chọi con” này. VTV đang mở chiến dịch phê phán dùng ngôn ngữ thô tục trên mạng, nhưng trước những chuyện sai trái, hỗn láo, người hiểu biết không tỏ thái độ cứ “mũ ni che tai”, “ngậm miệng ăn tiền” thì còn tệ hại hơn ngàn lần. Tỏ thái độ với cái dốt, cái xấu, cái ác là việc thiện, cũng như người ta xử án, hoặc các chiến sĩ tiêu diệt quân xâm lược vậy.
Tìm hiểu thêm về Kiều Mai Sơn thấy anh chàng này cũng phê phán nhiều người, cũng có chuyện đúng, chuyện sai chứ không phải sai tất. Vì vậy Kiều Mai Sơn cũng bị phê phán, bị chửi nhiều.
Trên trang blog của Nguyễn Xuân Diện (một thằng công chức nhưng lại luôn kiếm cớ chống phá nhà nước, là tiến sĩ Hán Nôm mà tôi hay gọi là tiến sĩ háng lợn) có đăng bài NHÀ VĂN ĐẶNG VĂN SINH LÊN TIẾNG VỀ ĐIẾM BÚT KIỀU MAI SƠN. Tôi thật bất ngờ và buồn cười là ĐẶNG VĂN SINH viết thế này:
“Về ngành nghề, bạn Kiều Mai Sơn tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà Nội, nghĩa là được đào tạo ra để làm thầy giáo chứ không phải thầy kiện hay thầy chửi.
Tuy nhiên, hình như cái chuyên môn ấy, trong quá trình thụ giáo có một "gene" đột biến khiến tế bào lạ gây ung thư não xuất hiện, phá hủy toàn bộ cơ chế điều hành. Vì thế, trong đầu anh ta chỉ còn lại toàn những phản xạ ngược. Có nhà thần kinh học cho rằng, hôi chứng quái dị này được lan truyền từ những "chuyên gia" phê bình chỉ điểm nặng mùi phấn son Maoism như Phong Lê, hay Chu Giang Nguyễn Văn Lưu vốn đã "thành danh" sau vụ đánh đòn hội chợ vào bản luận văn thạc sĩ của nhà thơ trẻ Nhã Thuyên. Phải thừa nhận, Kiều Mai Sơn có tài, nhất là tài chửi bất cứ ai nếu được ...thuê, cho dù lĩnh vực anh ta chửi không thuộc phạm vi chuyên môn của mình.
Trước Kiều Mai Sơn cũng đã có trường hợp Đông La, nhưng dù sao Đông La vẫn còn chừng mực và vẫn còn biết ... sợ!”
ĐẶNG VĂN SINH cùng quê Hải Dương với tôi, gần hơn là cùng huyện Nam Sách với “thần đồng” Trần Đăng Khoa, điều tra thấy hơn tôi gần chục tuổi thì chắc phải lịch sự, phải gọi nó là một “thằng già”. Có lẽ quê thằng già này không dọn cứt trâu nên đầu nó không có não mà chỉ có cứt trâu, vì vậy nó mới không phân biệt được giữa tôi và Kiều Mai Sơn. Tôi phê phán người ta nhiều hơn Kiều Mai Sơn rất nhiều trong tất cả các lĩnh vực, nhưng phê phán ai tôi thường chỉ rõ họ sai cái gì, sai như thế nào, trong đó có rất nhiều tri thức mà với cái “đầu cứt trâu” như Đặng Văn Sinh, có học một ngàn năm cũng không hiểu. Nếu Đặng Văn Sinh tự tin hãy viết một bài cụ thể, chửi tôi cũng được, gởi tôi tôi sẽ đăng ngay, và tôi sẽ chỉ ra đầu Đặng Văn Sinh “cứt trâu” như thế nào. Còn cứ chửi đổng thì thằng đầu đường xó chợ nó giỏi hơn Đặng Văn Sinh.
***
Đăng Văn Sinh ở trên có nhắc tới và có ý bênh vực “luận văn thạc sĩ của nhà thơ trẻ Nhã Thuyên” thì cũng thuộc loại nhà văn mất nhân tính.
Vậy “Luận văn Nhã Thuyên” là cái gì? Hôm nay lại cuối tuần, nhiều thì giờ, tôi đăng lại bài dưới đây, ai tò mò thì vào đọc để thấy cái nhố nhăng của bọn nhà giáo, nhà văn đương thời ở đất nước chúng ta ra sao.
26-6-2021
ĐÔNG LA
VỤ LUẬN VĂN NHÃ THUYÊN
Luận văn Nhã Thuyên (Đỗ Thị Thoan) là luận văn thạc sĩ văn chương ca ngợi thơ của nhóm Mở Miệng, một loại thơ nổi loạn và tục tĩu, được làm ở trường Đại học Sư phạm Hà Nội, được hỗ trợ bởi Phạm Xuân Nguyên khi đương chức Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội, và được một ban giám khảo là người ở Viện Văn học, Trường Đại học Văn hóa (Bộ Văn hóa) cho điểm 10.
Chuyện trên đã làm dư luận nổi giận, và tôi là người đã lên tiếng, góp phần dẫn đến quyết định thu hồi cái luận văn. Tôi đã viết: “Luận văn Nhã Thuyên giống như "một củ đậu" ném vào nền giáo dục và vào nền văn chương VN”.
Vậy mà đã có một danh sách “nhân sĩ trí thức” ký tên vào BẢN PHẢN ĐỐI chuyện thu hồi cái luận văn. Trong đó có những người luôn ở trên tuyến đấu chống đối như Nguyên Ngọc, Nguyễn Huệ Chi, Chu Hảo, Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Tương Lai, Nguyễn Quang Lập.
***
Còn trên BBC tiếng Việt, Phạm Xuân Nguyên gọi vụ Nhã Thuyên là "chính trị hóa", "phi khoa học" của "những thế lực" nào đó. Mặc Lâm (RFA, Bangkok) cũng cho “Nhã Thuyên, nạn nhân của nền chính trị hướng dẫn văn học”.
Nhưng thực tế, trong luận văn của mình, chính Nhã Thuyên đã “Chính trị hóa” văn chương. Không ai cấm bàn chuyện chính trị, người ta chỉ cấm hoặc có thể xử tù những bàn luận sai trái, xuyên tạc, thổi phồng để chống đối. Tiếc là chính Nhã Thuyên có những sai trái như vậy. Cô viết:
“nghiên cứu từ góc độ chính trị học văn hóa… có ý nghĩa gợi ý quan trọng với tôi trong quá trình thực hiện đề tài này… Soi chiếu vào Việt Nam hiện nay, có thể hiểu rõ hơn khái niệm “tự do” mà chúng ta có. Một hệ thống tư tưởng được cấu trúc trên cơ sở chủ nghĩa Marx không chấp nhận sự ngoại biệt đơn lẻ, không chấp nhận những hoài nghi, bởi khi chấp nhận những hoài nghi mang tính ngoại biệt, ý thức hệ này sẽ mất đi … quyền lực tuyệt đối, và tất yếu toàn bộ hệ thống chính trị và kinh tế sẽ bị sụp đổ”.
Như vậy, Nhã Thuyên đã viết với một giọng điệu y như của một kẻ chống cộng thứ thiệt. Cô hoàn toàn không hiểu nên đã xuyên tạc bản chất của Chủ nghĩa Mác. Bởi quy luật quan trọng nhất của phép biện chứng duy vật trong triết học Mác là “Quy luật thống nhất và đấu tranh của các mặt đối lập” là nguồn gốc của sự vận động và phát triển. Có điều để vận dụng sao cho đúng các quy luật vào thực tiễn cuộc sống là điều không dễ, nó phụ thuộc vào trình độ lý luận cũng như trình độ mọi mặt của xã hội.
Từ lầm lạc trên, Đỗ Thị Thoan không ngần ngại cho cựu Tổng Bí thư Đỗ Mười là “bảo thủ”:
“sau chấn thương Thiên An Môn tại Trung Hoa… Tại Việt Nam, Đỗ Mười được bầu làm làm Tổng bí thư, đánh dấu sự khôi phục quyền lực của Đảng với tư tưởng bảo thủ về văn nghệ, bằng cách… tái chế ‟định nghĩa của Nguyễn Văn Linh về Đổi Mới: - Văn học ta chỉ có thể Đổi Mới đúng hướng trong sự nghiệp đổi mới của nhân dân ta theo hướng xã hội chủ nghĩa, dưới sự lãnh đạo của đảng”…Tinh thần của Đổi Mới đã bị bóp méo, hay là vo tròn lại” (Luận văn, tr.27).
Từ quan điểm như vậy, Đỗ Thị Thoan có những nhận thức ngược trước những hiện tượng văn chương “phản đạo lý” bị quan điểm chính thống phê phán:
“Sau Đổi Mới, tác phẩm của những nhà văn tỏ thái độ không theo chỉ thị và đường lối, như Dương Thu Hương, bị dán một cái nhãn khác: văn nghệ chống Đảng, chống chế độ cộng sản… Đó rõ ràng là một cách nói bị áp chế bởi quan niệm chính trị… tính chất văn học đều không được đặt lên hàng đầu. Chúng là một thứ công cụ của tuyên truyền, về bản chất không có gì khác biệt”.
Những tác phẩm: Những thiên đường mù, Bên kia bờ ảo vọng, Đỉnh cao chói lọi không phải như Đỗ Thị Thoan viết “bị dán một cái nhãn khác: văn nghệ chống Đảng” mà là chúng đã bị “dán một cái nhãn đúng”. Dương Thu Hương đúng là đã chống đối chính trị một cách điên cuồng bằng văn chương nên đã bị chính trị trừng trị bằng pháp luật, nghĩa là bắt bỏ tù! Thế thôi!
Đỗ Thị Thoan tiếp:
“Cao trào thời Đổi Mới bộc lộ tương đối rõ hai hướng đi: giai đoạn nỗ lực „nói sự thật‟ với Dương Thu Hương, Nguyễn Huy Thiệp, và nỗ lực cách tân lối viết, chẳng hạn Nguyễn Quang Thiều, Nguyễn Bình Phương, Phan Huyền Thư trong thơ… Nhưng không khó thấy rằng việc chính quyền tạo ảo giác cho văn nghệ sĩ về việc “làm nghệ thuật một cách bình thường” “làm gì thì làm miễn không động đến chính trị” là một chiếc bánh vẽ của quyền lực (Luận văn, tr.30).
Rồi so sánh:
“Việc Nguyễn Huy Thiệp nhét cứt vào miệng kẻ sĩ Bắc Hà để hạ bệ thần tượng hoàn toàn khác việc Mở Miệng đưa chuyện cứt đái ra nói công khai… Mở Miệng… thể hiện sự phản kháng bằng nhận thức rộng rãi hơn... Họ văng tục và nói về cứt đái nhưng muốn lật đổ hơn là xây dựng… vì niềm tin vào sự thật cũng không còn”; “Mở Miệng, sinh ra trong bối cảnh “thống nhất đất nước” đã tiếp thu cả hai nguồn nổi loạn ấy, để bị/được gánh vác thêm vai trò của “những kẻ phản đảng” bên cạnh ý hướng văn chương”.
Đỗ Thị Thoan đã cho nhóm Mở Miệng ra đời với sứ mệnh nổi loạn và lật đổ cái “xã hội không chấp nhận đa nguyên về ý thức hệ và tư tưởng”; “Cuộc chiến đấu để phá vỡ tính chất đơn nhất của ý thức hệ mà nhà nước muốn duy trì ít nhiều trở nên xa lạ với nhiều người trẻ, bởi ý thức hệ theo mô hình Marx Lenin này đã tự tan rã và phần nhiều chỉ là những tuyên truyền trống rỗng”.
Đỗ Thị Thoan cho biết thơ của nhóm Mở Miệng muốn lôi tuột những lý tưởng cao vời, những suy tư sâu xa xuống các vấn đề thực hữu, vui nhộn như một câu chuyện tiếu lâm dân gian”; “thực hành thơ của Mở Miệng … trở thành một huyền thoại… nơi tụ hội các anh em giang hồ, huyền thoại về sự thăm dò của an ninh, huyền thoại của những kẻ sẵn sàng “đái vào Chúa”… hình ảnh Mở Miệng: Phá phách, phá hỏng tiếng Việt, phản kháng về chính trị, chống đối chính quyền.
Họ là kết hợp của “Cách Tân và Phản Kháng”; “bức tường Berlin có thể chỉ mất một ngày để xây và mất mấy chục năm để phá. Vậy có nên ca ngợi sự phá của Mở Miệng?”
Đỗ Thị Thoan có những quan điểm phản thẩm mỹ, phi nhân tính, cũng với mục đích chống đối chính trị, cô viết:
“Xin đọc lại một số bài thơ đầu tiên của các nhà thơ Mở Miệng … hé lộ phẩm chất của những kẻ có tài. Bùi Chát đem đến phong vị đầy thi tính của đời thường với những câu: “Tôi yêu những người đàn bà đang là chuột dưới cống/ Tôi thấy em mặc quần lót mười nghìn ba cái mua ở vỉa hè”; “Tôi kêu đòi chữ nghĩa/ Tôi tổ chức chiến tranh/ Tôi nam mô vị chúa trời”; “Tôi cải tạo âm hộ”.
Dường như giới thiệu như trên chưa đủ, cô bình thêm:
“Những thi phẩm này (đúng là phải gọi bằng từ „thi phẩm‟) đều sạch, đẹp và giàu năng lượng lẫn cảm xúc” (Luận văn, tr.64-65).
Theo Nhã Thuyên có hai thứ rào chắn vào loại lớn nhất, nguy hiểm nhất trong các xã hội Việt Nam là Nói Tục và Chính Trị thì đều được các nhà thơ Mở Miệng xuyên thủng.
Theo tôi, thơ nói riêng và văn chương nói chung là sản phẩm văn hóa, tức từ cuộc sống bề bộn và bụi bặm, phải tinh lọc, phải chưng cất công phu qua tài và tâm của thi sĩ thì mới có thể có được. Con người khác con vật vì biết xấu hổ. Bị lột truồng giữa đám đông ai cũng phải thấy xấu hổ. Nên làm thơ bằng cách lột truồng chữ nghĩa một cách vô cảm cũng là mất nhân tính. Vậy mà Đỗ Thị Thoan khen loại thơ tục tĩu và dơ dáy đó là: “tài tình và hấp dẫn đến thế”. Cô cho là “mĩ học của cái tục”: “khi dùng một cách công khai các từ chỉ bộ phận sinh dục, hành vi tính giao như… là nỗ lực, theo họ, trả lại sự bình đẳng của từ ngữ”.
Đòi trả lại “sự bình đẳng của từ ngữ” là lý sự mất nhân tính, vì không thể lột truồng chữ nghĩa trong văn chương cũng như người ta không thể lột truồng trước đám đông. Kể cả cô Nhã Thuyên này tôi tin là cũng không dám cởi truồng để tiếp chuyện các nhà thơ nhóm Mở Miệng, những nhà thơ “tài tình viết loại thơ cởi truồng”, khi họ cởi truồng ngay giữa chốn đông người. Chỉ có súc vật và những người bị điên không còn biết xấu hổ thì mới có thể như thế mà thôi!
Đỗ Thị Thoan còn liều mạng bình tán một hành động liều mạng không kém đó là việc làm thơ diễu nhại cả tác phẩm của Bác Hồ, người được cả một đất nước tôn thờ:
“Bùi Chát lật đổ các ảo tưởng được đóng đinh trong ngôn ngữ ý thức hệ. Chẳng hạn: “Đường Kách Mệnh Đi một ngày đàng, học [& hành] một giường khôn. Con đường nối những con đường. Dẫn tới các nhà thương. Ngồi một mình. Em nói như mưa. Thì tại sao chúng ta không lên giường. Để đào những cái mương. Giữ mãi lời thề xưa…”.
Nhà phê bình Nguyễn Văn Lưu viết:
“Giễu nhại một con người như thế là một việc làm vô đạo, thất đức, bất nhân, bất nghĩa. Chúng tôi muốn góp ý với các bạn đồng nghiệp là nhà văn Nguyễn Đăng Điệp - Viện trưởng Viện Văn học và nhà văn Văn Giá - Trưởng khoa Lý luận - phê bình văn học Trường Đại học Văn hóa (Bộ Văn hóa), hai thành viên Hội đồng chấm luận án và Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội Phạm Xuân Nguyên - người đã đọc bản thảo “Những tiếng nói ngầm” cho Nhã Thuyên - rằng các bạn nên giữ sự trung thực cho ngòi bút của mình, nên tự trọng về nhân cách. Các bạn có thể xin ra khỏi Đảng, tự nguyện trả lại các chức danh và học vị mà thể chế này - do Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập – đã phong tặng cho các bạn rồi làm một nhà văn tự do thì hay hơn”.
***
Luận văn của Đỗ Thị Thoan, những người đã cho cô điểm 10, và tất cả những cái kỳ quái của nhóm thơ Mở Miệng, tất cả đã dựa trên lý thuyết Hậu hiện đại.
Tôi đã viết: “đã có những nhóm cực đoan đúng là đã làm ra được văn chương hậu hiện đại thứ thiệt nhưng tiếc là chỉ mới ở dạng thấp nhất của nó. Ví dụ như tính phản kháng, phản kháng cao cấp tức là phải có khả năng phân tích sự yếu kém của cái cũ và đưa ra được cái mới tốt hơn thay thế, còn chỉ chống đối suông thì quá đơn giản, nó chỉ đơn giản là “quậy”, cái thái độ không cần đến nghệ sĩ mà những kẻ bất hảo vô học còn làm tốt hơn. Có quá nhiều sự thô bỉ, bẩn thỉu, nhầy nhụa và hằn học, lưu manh, trong văn chương “hậu hiện đại” này. Trong văn chương có hỗn loạn, thô tục, bẩn thỉu, bởi cuộc sống có phần như thế, nhưng coi chúng là “đặc trưng”, là “thi pháp” thì đã phi lý, phi mỹ, phi luân và cuối cùng là phi nhân hóa những đặc tính của văn chương”.
Họ làm ra một loại thơ đi ngược lại luân thường đạo lý, phản thẩm mỹ, nhạo báng cả lịch sử, cả lãnh tụ, cả Chúa, cả Phật! Muốn dùng “bên lề” để chống lại “trung tâm”, tức là dùng tư tưởng vô chính phủ chống lại nhà nước. Chính vì thế họ đã được lực lượng chống phá nhà nước tung hô.
Tôi đã viết:
“Ngoài hành động kích động có tính chất phạm pháp của những kẻ nổi loạn, việc sử dụng tùy tiện hình ảnh các bậc thần thánh là hành động báng bổ của kẻ lưu manh, vô văn hóa, xúc phạm nghiêm trọng tín ngưỡng giáo dân. Giáo hội Thiên Chúa giáo và Giáo hội Phật giáo cần phải kiện những kẻ phạm pháp ra tòa!”
***
Phạm Xuân Nguyên, Chủ tịch HNV Hà Nội, cho phải đọc Luận văn của Nhã Thuyên “có lý thuyết và phương pháp”, không thể hồ đồ suy diễn “ngoài văn học, ngoài khoa học”. Tôi đã viết: “trong vụ Nhã Thuyên, nếu không thấy được cái bẩn thỉu, cái thô tục, sự báng bổ lãnh tụ, sự quấy rối, sự chống đối, sự làm loạn trong thơ Mở miệng; và không thấy Nhã Thuyên tung hô sai thì Nguyên đã đọc một cách “mù chữ”, mất nhân tính.
***
Với Đỗ Thị Thoan, một cô gái Tỉnh Đông (Hải Dương), cho biết mình viết vậy vì “Tôi apply grant (có mối quan tâm lớn) của ANA, một quỹ tài trợ nghệ thuật độc lập ở châu Á… và tôi muốn thử tìm các cơ hội tài trợ cho văn chương”.
Vậy là ý đồ làm tiền của Nhã Thuyên đã rõ ràng, và vì làm tiền mà Đỗ Thị Thoan sẵn sàng đi ngược lại những nguyên lý về thẩm mỹ và đạo lý của văn chương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Khi sử dụng tiếng Việt, bạn cần viết tiếng Việt có dấu, ngôn từ dung dị mà lại không dung tục. Có thể đồng ý hay không đồng ý, nhưng hãy đưa chứng lí và cảm tưởng thực sự của bạn.
LƯU Ý: Blog đặt ở chế độ mở, không kiểm duyệt bình luận. Nếu nhỡ tay, cũng có thể tự xóa để viết lại. Nhưng những bình luận cảm tính, lạc đề, trái thuần phong mĩ tục, thì sẽ bị loại khỏi blog và ghi nhớ spam ở cuối trang.
Ghi chú (tháng 11/2016): Từ tháng 6 đến tháng 11/2016, hàng ngày có rất nhiều comment rác quảng cáo (bán hàng, rao vặt). Nên từ ngày 09/11/2016, có lúc blog sẽ đặt chế độ kiểm duyệt, để tự động loại bỏ rác.