Ghi chép linh tinh lúc rảnh việc cày ruộng và đọc sách

08/04/2019

Những chuyện thật như bịa : đâu chỉ vong về đòi, có cả bác sĩ đầu ngành

Trên Giao Blog, trước nay đã có một số chuyên mục mở đầu là "những chuyện" (ví như: những chuyện bình dị mà vĩ đại, những chuyện chưa kiểm chứng, những chuyện không thể giải thích,...).  Hôm nay, đầu tháng 4 năm 2019, mở thêm chuyên mục "những chuyện thật như bịa".

Mở đầu là một câu chuyện do cô Hồng Lạng - con gái của học giả Đỗ Đức Dục - vừa kể.

Câu chuyện vong về báo oán và đòi tiền ở chùa Ba Vàng, thì đọc ở đây.

Bây giờ là chuyện đòi tiền của người ở dương thế. Theo chuyện cô Lạng kể, thì là một PGS.TS phụ trách một khoa trong bệnh viện nhà nước. Vị này tự nhận là bác sĩ đầu ngành. Bản quyền câu chuyện hoàn toàn thuộc cô Lạng.

Chuyện khoảng 11-12 năm về trước, bản thân mình cũng đã gặp một bác sĩ tương tự hôm đưa người nhà đi khám. Nghe đâu bác sĩ đó có đi tu nghiệp ở Pháp về. Phòng khám ở mạn các phố cổ Hà Nội. Một tay bác sĩ xấc láo, có thể nói là vô đạo đức. Nhưng nghe nói là trưởng một khoa trong bệnh viện nhà nước (mình vẫn đang lưu tư liệu từ 11-12 năm trước).

Lấy nguyên về từ Fb của cô.



---

"
( Chia sẻ với những ai đang có hoàn cảnh như tôi )

Định không kể, nhưng lại phải kể vì thấy ai nghe xong câu chuyện này cũng bức xúc ( có phần phẫn nộ ) và đề nghị tôi đăng câu chuyện này để chia sẻ với mọi người .
Chuyện rằng, 
Đầu tháng 3/2019, tự dưng sốt trên 38 oC và sau đó bên cánh tay trái bị tấy đỏ, theo dõi qua đêm không thấy đỡ, đoán là cơ bắp tay có vấn đề, tôi tìm được số điện thoại và địa chỉ phòng khám của 1 bác sỹ chuyên Cơ- Xương-Khớp ( nghe nói có tiếng ).
Phòng khám đặt tại nhà riêng, trong một con ngõ nhỏ sâu thẳm của 1 con phố nhỏ thuộc quận TX-HN.
Thoạt đầu bước vào phòng khám, đập vào mắt là những tấm Bằng khen, Giấy khen, Bằng chứng nhận ... treo dầy đặc trên tường ( đúng như những lời giới thiệu, quảng cáo về vị PGS.TS.Bs này, mà tôi được nghe trước đó )

Đến lượt, tôi bước vào phòng BS , bắt gặp ngay một ánh mắt lạnh lùng, tôi chủ động chào ( niềm nở để xoá ngay cảm giác ban đầu ) và câu chuyện giữa bs và bệnh nhân diễn ra khoảng 10 phút :
Bs :
- Bác làm sao ?
Bn :
- Tôi bị sốt từ chiều qua, tay trái sưng đỏ, sáng nay đỡ sốt nhưng tay vẫn đỏ .
Bs:
- Thế chân bác bị sao ?
Bn :
- Tôi bị ngã gẫy xương, đã mổ và đang phục hồi.
Hôm nay tôi đến khám cái tay bị tấy đỏ .
Bs:
- Đã đến tôi khám, bác phải kể hết mọi bệnh trong người, tôi không chỉ khám riêng cái tay . Việc bác theo dõi ơ Việt Đức là việc của bác. 
Bn:
- Vâng.

Sau khi nghe Tôi kể hết hiện trạng bệnh tình, bs nói :
- Tuổi bác, cứ gãy xương là loãng xương !
Kết quả đo Mật độ xương của bác chẳng có gì là chính xác cả. Bác phải điều trị loãng xương.
Bn :
- Nhưng tôi đo 2 lần cách nhau 9 tháng vẫn cho kết quả chưa loãng xương , mà nghe nói thiết bị đo này rất hiện đại ( như của BV VĐ )
Bs:
- Tôi nói cho bác biết, máy hiện đại đến đâu cũng chỉ đúng 70 o/o thôi; bác nằm trong số 30 o/o còn lại .
Chẩn đoán phải dựa trên nhiều yếu tố và kinh nghiệm của bác sy .
Tôi là bác sỹ đầu ngành, tin tôi hay tin máy ?

Nghe đến đây, tôi bắt đầu hoang mang, nhưng lại thấy có phần yên tâm vì gặp được bác sỹ giỏi, có kinh nghiệm.
Tôi trả lời :
- Vâng, thế thì tôi sẽ điều trị loãng xương luôn.
Bs:
- Tôi sẽ điều trị cho bac, liệu trình là 3 năm liền. Kinh phí mỗi năm khoảng 300 triệu .

Nghe xong, tôi giật mình, lúng túng :
- Kinh phí lớn thế thì lấy đâu ra bây giờ ?
Bs:
- Bán nhà đi mà chữa bệnh !

Vẫn vẻ mặt lạnh lùng ấy làm tôi tự dưng thấy lành lạnh trong người, tôi mạnh dạn đối thoại :
- Bán nhà thì lấy đâu ra chỗ mà ơ, nếu những bệnh nhân còn không có nhà mà bán thì làm sao bây giờ ?

Bs thản nhiên :
- Không có nhà, không bán nhà thì chịu chết thôi hoặc mang tàn phế suốt đời làm khổ con cái !

Nghe xong câu này, tôi lặng người ... 
Lúc đó chắc cô con gái của tôi ( ngồi cạnh mẹ ) cũng lặng người .

Tôi hẹn với bác sỹ sẽ quay trở lại sau khi điều trị xong tay. ( Thú thực là không nghĩ sẽ quay trở lại phòng khám này .)
Bác sỹ bèn nói :
- Hôm nay tôi miễn phí tiền khám cho bác. 
Chỉ tính tiền thuốc , bác có thể mua tại quầy số 4 - BVBM hoặc mua tại dây , nhà tôi đủ cả để phục vụ bệnh nhân đỡ phải đi lại nhiều .
Hen 1 tháng sau bác quay lại .

Với cái đơn thuốc bác sỹ kê, tôi không mua hết các hạng mục ( bỏ qua 3 hang 
mục ) vì được cô bán thuốc ( nhân viên của phòng khám bs N ) cho biết đó là thực phẩm chức năng của Hàn Quốc để nắng cao sức khỏe.

Ra về trong một tâm trạng lạ, vừa lo vừa lạ ... 
Lo vì lấy đâu ra tiền tỷ để chữa bệnh.
Lạ vì sao lại có một ông bác sỹ đầu ngành ( ông ta tự giới thiệu ) lại khuyên nhủ bệnh nhân một cách thật lòng " tế nhị " đến như thế ?

Đem nỗi lo và lạ đó kể lại cho người thân, ai cũng giật mình vì không ngờ lại có 1 vị bác sỹ " hết lòng vì người bệnh " đến thế !
Câu chuyện xin dừng ơ đây, có lẽ ấn tượng về 1 PGS.TS là bác sỹ lãnh đạo của 1 Khoa ( thuộc BV Đa khoa to nhất phía Bắc ) không chỉ ám ảnh mình tôi, mà còn nhiều bệnh nhân khác mà họ không muốn kể ra ?
Tôi định không kể lại câu chuyện này nhưng thế lại thấy áy náy với những người bệnh khác khi họ cũng đang lúng túng đi tìm bác sỹ có tài có tâm để gửi gắm số phận của mình !
HN, 4/2019.

"
https://www.facebook.com/lang.hong.9/posts/2532260370120838

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Khi sử dụng tiếng Việt, bạn cần viết tiếng Việt có dấu, ngôn từ dung dị mà lại không dung tục. Có thể đồng ý hay không đồng ý, nhưng hãy đưa chứng lí và cảm tưởng thực sự của bạn.

LƯU Ý: Blog đặt ở chế độ mở, không kiểm duyệt bình luận. Nếu nhỡ tay, cũng có thể tự xóa để viết lại. Nhưng những bình luận cảm tính, lạc đề, trái thuần phong mĩ tục, thì sẽ bị loại khỏi blog và ghi nhớ spam ở cuối trang.

Ghi chú (tháng 11/2016): Từ tháng 6 đến tháng 11/2016, hàng ngày có rất nhiều comment rác quảng cáo (bán hàng, rao vặt). Nên từ ngày 09/11/2016, có lúc blog sẽ đặt chế độ kiểm duyệt, để tự động loại bỏ rác.